Tôi có một tình cảm đặc biệt dành cho Cap Ferret – Pháp.
Mỗi lần tôi ngửi Calone, một đơn hương nhân tạo, có mùi biển, những ký ức về Cap Ferret lại hiện về.
Hôm ấy tôi không được vui và Anh nghĩ Biển là “bác sĩ” trị “bệnh buồn” cho tôi tốt nhất nên đã bắt tàu và dẫn tôi đến Cap Ferret.
Chúng tôi dạo quanh thị trấn và ghé vào một nhà hàng dọc bờ biển. Tại đó tôi đã nếm những con Hào ngon nhất từ trước tới giờ, hào của Ile d’oiseaux, với bơ, chanh vàng cùng chút rượu trắng của vùng. Bàn của chúng tôi sát cạnh bờ cát vàng óng ánh, chỉ chạy vài bước chân là chạm đến biển. Gió thổi dịu nhẹ làm rung những chiếc chuông nhỏ treo trên những chiếc thuyền nằm im lìm trên bãi, âm thanh nghe vui tai mà cũng thật thanh bình. Mùi của biển, của những con hào tươi sống, của lát chanh vàng óng như ánh mặt trời vỗ về nhẹ vào mũi. Tôi cảm thấy bình yên đến lạ.
Hôm ấy, trời xanh hơn bao giờ hết.
Chúng tôi đã đi bộ hết cả ngày hôm đó. Tôi nghé lại ngửi những bông Kim Ngân – chevrefeuille vừa chớm nở vào tháng 5, ngước cổ hít hà những bông acacia trắng treo lủng lẳng trên những cành cây cao.
Ùa xuống một bãi bùn, nước rút còn chưa kịp ráo, mũi tôi căng tràn mùi của vùng đất đã thấm đẫm muối, mùi của những gì đại dương để lại.
Trên đường về, chúng tôi hái trộm một nhánh Thì Là Tây (Fennel) bên vệ đường.
Một cơn mưa rào chợt kéo đến làm bốc lên mùi đất ẩm và xanh của cánh rừng đối diện bến xe bus.
Dẫu hôm đó tâm trạng tôi không tốt, nhưng tất cả những ký ức mùi hương đó vẫn khắc sâu trong tâm trí. Chẳng phải Yann Martel cũng đã viết trong Life of Pi ” nỗi buồn như một bóng mây thoảng qua” đó thôi sao!
J’ai un souvenir très vif du Cap Ferret.
Chaque fois que je sens la Calone, il me transporte toute de suite dans le passé , à cette journée particulière. Un des jours le plus triste de ma vie….peut être….où tout un coup, je m’étais sentie perdue. Il pensait que la mer serait le meilleur docteur pour me faire guérir , il m’a amené au Cap Ferret.
On a dégusté des huîtres d’île d’oiseaux avec du beurre, du pain et bien du citron jaune, accompagné d’un vin blanc de la région. Si simple mais ce sont les meilleures huîtres que j’ai goûtées de ma vie. Notre table était au bord de la mer, sous le soleil. Le vent doux de la mer faisait vibrer de petites cloches des ketchs endormis sur la plage….L’odeur si fraiche de la mer, des huitres, du citron, du vin blanc caressaient mon nez…je me sentais apaisée. Le ciel était plus bleu que jamais.
On a baladé toute la journée, senti les chèvrefeuilles qui venaient d’ouvrir, les acacias blancs qui se trouvaient partout dans la ville.
Pataugé dans la vase, je saisissais l’odeur mouillée salée de la terre – l’odeur du passé de la mer….
En rentrant, on a pique un fenouil devant chez qqn et une averse imprévue a révélé l’odeur verte de la forêt en face de l’arrêt du bus.
Même si j’étais triste et perdue, tout ça reste imprégné dans ma mémoire.
By aperfumecatcher
Copyright secured by Digiprove © 2021 le lan
Your comments